Chém .! chém nữa chém mãi , Còn sống còn chém...!



--------------------------------------------------------------

Thursday, April 28, 2011

Tâm Sự

Tâm sự của của một gái bao

Trong quán cà phê nhỏ trên đường Nguyễn Chí Thanh, cô gái sinh năm 1989 ngồi kể chuyện đời bi đát của mình. Cô khá thấp, hơi gầy, gương mặt chẳng có gì đặc biệt ngoài đôi mắt đen láy.




Đời cay đắng

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở Hà Nam, quê tôi chẳng có ruộng, cũng không có đất đai để bố mẹ tôi có thể trồng rau, nuôi gà. Bố tôi làm thợ đập đá tại một mỏ khai thác đá tư nhân, còn mẹ tôi thì đi giúp việc cho một người quen ở gần nhà.

Năm 18 tuổi, tôi biết mình chẳng thể nào thi đỗ đại học, vì tôi học kém, và nhà tôi cũng chẳng có tiền cho tôi đi học. Mẹ tôi bảo: “Mày làm gì thì làm, hết lớp 12 tao không nuôi được mày nữa đâu”. Không cần mẹ nói thì tôi cũng biết là phải tính đường đi cho mình. Nhưng mà, làm gì, làm như thế nào thì tôi không biết.

Chán nản, tôi lao vào chat. Rồi một ngày tháng 1 năm 2008, tôi quen anh. Tôi kể cho anh nghe về cuộc sống của mình, về sự hoang mang và bế tắc mà mình đang gặp phải.

Tháng 6 tôi thi xong tốt nghiệp lớp 12, đó cũng là lúc anh và tôi hẹn gặp nhau. Việc đầu tiên anh bảo với tôi không phải là vào nhà nghỉ mà là sẽ tìm thuê cho tôi một phòng trọ, hướng dẫn tôi nên đăng ký vào học một trường trung cấp ở Hà Nội và thời gian còn lại sẽ đến công ty anh làm. Anh bảo, mọi chi phí ăn ở học hành của tôi anh sẽ lo hết.

Cuộc đời tôi như mở một trang mới. Thiên đường, hay địa ngục, tôi chẳng thể nào biết được. Chỉ hiểu rằng, nhờ có anh tôi không còn là một con bé nghèo rớt lúc nào cũng ở tình trạng thiếu ăn và thèm ăn.

Hàng tuần, anh đến với tôi vào tối thứ 7. Đó là khoảng thời gian tôi được tái sinh. Và đôi khi tái sinh cho đến kiệt cùng sức lực vì trong "chuyện ấy" anh rất khỏe. Có những đêm anh bắt tôi phục tùng suốt 4,5 tiếng đồng hồ, sáng ra thì người tôi như một cái giẻ rách và phải một tuần liền mới hồi lại sức. Nhưng bù lại, tôi có tiền của anh.

Mỗi tuần anh đưa tôi 300.000 đồng, cuối tháng anh đưa tiền nhà cho tôi trả, còn lúc nào cần chi cho quần áo, giày dép thì anh sẽ đưa riêng. Anh không bao giờ đưa nhiều tiền cho tôi vì sợ nếu có nhiều tiền tôi sẽ hay đi chơi. 300.000 đó, tôi chỉ dám tiêu 150.000 đồng, còn lại tôi thường gửi quê về cho mẹ. Thời gian gần đây, tiền anh cho tôi tăng lên một chút, khoảng 500.000 đồng/tuần, tôi gửi về cho nhà 200.000, còn lại cũng đủ cho tôi sống qua ngày.

Mẹ tôi chẳng bao giờ thèm hỏi sao tôi có tiền học, tiền ăn, thậm chí nếu hết tuần mà không thấy tôi gửi tiền về bà còn điện ra chửi.

Một lần, thằng em trai tôi ra phòng trọ, nghe chuyện từ những người hàng xóm, nó chửi thẳng vào mặt tôi: “Bà chả khác gì con cave, bà đừng bao giờ vác cái mặt về nhà nữa”. Tôi chỉ biết đứng lặng nhìn nó!

Tương lai mờ mịt

Ngày mới quen anh, tôi biết anh đã có vợ và hai người không có một cuộc sống hạnh phúc. Vợ anh là một người đàn bà ghê gớm, dù nhất định không chịu li dị với anh nhưng cũng cặp với nhiều gã đàn ông. Một mình anh phải lo ăn học cho hai đứa con và mẹ ruột của mình. Thời gian tôi mới ra Hà Nội, tôi có đến làm việc tại công ty anh. Có lẽ vì tôi chẳng xinh đẹp gì và anh cũng khéo giấu nên mọi người ở đó không biết quan hệ của chúng tôi.

Chỉ đến khi chị vợ theo anh đến tận nhà trọ và phát hiện ra kẻ đang sống với chồng mình bên ngoài là tôi thì ngay hôm sau bà ta đến công ty và tát thẳng vào mặt tôi, lao vào định xé áo tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi không thấy sợ, cứ nhìn trừng trừng vào mặt bà ta, rồi khi mọi người kéo được bà ta đi thì tôi cũng dắt xe về phòng trọ của mình. Trước lúc đi bà ta tuyên bố: “Mày cứ làm con * bám chồng bà đi, nhưng đừng mong rút được tiền của nhà bà và lấy được chồng bà”.

Tôi biết anh chẳng phải đại gia gì, lại gánh nặng nuôi gia đình nên chẳng bao giờ dám mơ tưởng mình được sống trong nhung lụa hay có ngày trở thành vợ của anh. Nhưng thỉnh thoảng vì những cơn giận dữ anh chẳng đưa cho tôi đồng nào. Có lần, suốt nửa tháng anh không đến, tôi điện anh cũng chẳng nghe máy, tôi lên đến cơ quan anh không thèm gặp. Tôi không dám làm căng, chỉ có thể quay về phòng trọ và nằm khóc.

Cơn đói ập đến, mấy hôm đầu tôi còn có thể ăn cháo trắng qua ngày vì trong nhà còn một ít gạo, nhưng rồi gạo cũng hết và tôi chỉ có thể uống nướng lọc cầm hơi. Tôi đói, lử đử. Và đã không ít lần hàng xóm phải đưa tôi vào viện trong tình trạng ngất vì đói. Chỉ đến lúc đó, anh mới hết lạnh lùng và đến đưa tôi ra khỏi viện, làm hòa và đưa tiền cho tôi.

Có những buổi tối, tôi ngồi trong căn phòng trọ của mình, với những vỉ thuốc ngủ trước mặt. Đó là những lúc anh hẹn đến nhưng rồi lại không, và với linh cảm của mình, tôi biết anh đang đi cùng một con nhỏ nào khác. Tôi nhớ anh, tôi khát khao anh, tôi cần anh và tôi căm thù anh.

Nhưng tôi mới chỉ dám chết 2 lần. Cả 2 lần anh đều đến khi tôi đã thoát hiểm, và trong cơn lơ mơ của mình, tôi có nghe anh nói với mấy người hàng xóm: “Yên tâm đi, nó cao số lắm không chết đâu mà lo”.

Tim tôi đau nhói, tôi hiểu rằng mình chẳng là gì trong cuộc sống của anh, và tôi cần anh chứ chưa bao giờ anh cần tôi.

Rồi tôi nghe lời khuyên của nhiều người, quyết định đi tìm việc làm để không phải phụ thuộc vào anh. Nhưng khi mang hồ sơ đến gần 10 nơi thì chẳng nơi nào nhận, tôi cũng mất mấy trăm nghìn ở trung tâm việc làm nhưng đều thất bại, cứ nghĩ tìm việc bán hàng cũng đơn giản nên tôi thử. Tôi xin làm một chân bán hàng quần áo ở gần nhà, người ta bảo lương tháng 1,2 triệu, thời gian từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, tôi chấp nhận. Làm hùng hục 5 ngày liền, tôi bất ngờ bị cho nghỉ việc mà chả được trả đồng lương nào. Tôi buông xuôi, dường như số phận vẫn cột chặt tôi với anh, với túi tiền của anh.

Một người bạn của tôi bảo: “Mày đã chấp nhận sống bám vào lão thì cố mà moi cho lắm tiền chứ, việc gì phải tằn tiện thế”. Tôi cũng chỉ im lặng. Họ không biết rằng, gần 20 tuổi, được đọc và nghe kể nhiều về những món ăn ngon, nhưng thực sự là nhờ có anh tôi mới biết đến những món như gà Mạnh Hoạch, gà đen, cá om dưa...., tôi biết quả măng cụt ăn mát như thế nào, quả vú sữa phải ăn ra sao….và tôi biết hạnh phúc là một thứ quá xa xỉ đối với mình. 

Vì say, chồng quan hệ với em gái tôi

Hỏi: Em và anh chơi với nhau từ hồi học tiểu học, hai gia đình lại ở cạnh nhau. Lớn lên em và anh lấy nhau phần nhiều do sự tác thành của hai gia đình. Em là mối tình đầu của anh, anh yêu đơn phương em từ hồi chúng em học cấp 2. Anh yêu em và gia đình anh quý em như con trong nhà, các bác luôn mong em có thể trở thành con dâu nhà họ. Sau bao nhiêu năm theo đuổi anh đã có được em khi em đã đồng ý kết hôn với anh. 

Sự thật kia làm tôi gục ngã. Ảnh minh họa nguồn Internet 

Em những tưởng sẽ sống trong hạnh phúc khi có một người hết lòng yêu thương mình. Khi sinh con em đã nghỉ làm một thời gian dài để chăm con, còn anh vẫn là một người chồng có trách nhiệm, yêu thương vợ con hết lòng. Đến khi bé Tôm được một tuổi em nhờ em gái em làm dưới Hải Dương lên chăm cháu giúp em. Từ ngày em em ở cùng hai vợ chồng em, em bớt vất vả, hơn nữa em cũng yên tâm trở lại làm việc và đi công tác. 

Lúc đầu em cũng không nhận ra sự thay đổi của chồng khi đi công tác về, anh ấy có vẻ quan tâm tới em nhiều hơn. Em nghĩ có thể 2 tuần vắng em nên anh ấy lo lắng cho em. Một lần tình cờ em mang nhầm điện thoại của chồng (hai vợ chồng em mua hai điện thoại giống nhau). Em mở điện thoại ra để nhắn cho chồng là em mang nhầm máy, nhưng em điếng người khi nhìn những tin nhắn còn sót lại mà có thể anh quên không xóa: “Anh xin lỗi vì đêm đó quá chén…”, “Anh đang có một gia đình hạnh phúc, anh yêu chị của em và yêu gia đình mình anh không muốn gia đình anh bị tan vỡ, xin em đừng để chị gái của em biết”… và tin nhắn của em em “em ở nhà nấu cơm chờ anh về, anh có về không?.......”. 

Em hoa mắt, chóng mặt, chân tay bủn rủn. Trời ơi, lẽ nào trong thời gian em đi công tác người chồng em và em gái em lại có những hành động bỉ ổi như vậy sao? Em như bị người ta lấy mất hồn, chỉ còn biết chạy vào một góc kín mà khóc. Vì muốn biết rõ sự thật em gọi anh về nói chuyện. Lúc đầu anh còn chối, nhưng cuối cùng anh buộc phải thú nhận, hôm đó anh đã quá chén với bạn bè, khi về tưởng em trên giường cùng con…. Anh xin lỗi. Thật sự em không biết phải diễn tả cảm giác đau đớn tột cùng lúc đó như thế nào. Mỗi lời nói của anh như từng nhát dao đâm vào trái tim em. 

Chồng em cầu xin em tha thứ nhưng làm sao em có thể tha thứ cho anh, nhất là khi anh làm chuyện đó với chính em gái ruột của em. Em gái em rời đi nơi khác khi biết em biết chuyện. Em cũng không muốn nhìn mặt đứa em đó trong ngôi nhà của mình. Chồng em ngàn lần xin lỗi em, mong em đừng để ai biết được chuyện này. Nếu không anh không còn mặt mũi nào để đối diện với mọi người. Tình yêu với chồng em đã hết chỉ còn lại là sự khinh bỉ, em phải sống trong ngày tháng ám ảnh mỗi khi nghĩ về hai người đó, cả hai người đó đã huỷ hoại niềm tin ở em. 

Em phải làm sao đây? Có nên cho anh ta một cơ hội chuộc lại lỗi lầm? Tôm - con của em còn quá nhỏ, em phải cố cắn răng chịu đựng, bề ngoài cuộc sống vợ chồng em vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em cũng không muốn vì em mà bố mẹ phải buồn, con em khổ.

Em không ngờ người chồng hết mực yêu em lại làm cái chuyện ngang trái với em gái của em. Thật đau xót khi biết sự thật, giá như em ngay từ đầu em không lấy anh ta thì có lẽ em sẽ không phải đau khổ như thế này. Giá mà em có thể rũ bỏ được tất cả để ra đi… Em phải làm gì đây?

Khánh Huyền (Hải Phòng)
Sưu tầm

Tâm sự của Nữ sinh 9x thủ dâm bị phát hiện !

Mình chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình… thủ dâm, nhưng sự thật là chẳng có gì không thể xảy ra. Mình là đứa con gái 20 tuổi, đã có bạn trai, nhưng anh í ở cách mình quá xa, đang du học bên Singapore, mỗi năm hai đứa chỉ gặp nhau một, hai lần. Chúng mình đã yêu nhau như thế được gần hai năm rồi… Mỗi lần anh í về, là một lần chúng mình quấn quýt lấy nhau, tưởng chừng như không thể rời xa, bao nhiêu tình cảm, sự ham muốn cứ thúc giục bọn mình hầu hết khoảng thời gian anh về nước. Gần đây, lớp mình rộ lên phong trào tâm sự chuyện XXX, lúc đầu mình không tham gia vào nhóm ấy, nhưng thấy chúng nó rôm rả quá, mình muốn bỏ ngoài tai cũng không được… Có những đứa còn kể chuyện tình yêu của chúng nó mà không chút ngại ngần, mình thấy sao nó tự nhiên thế không biết. Mấy đứa túm tụm vào buôn đủ mọi chuyện, xoay đi xoay lại, cuối cùng vẫn buôn “chuyện ấy”, chủ đề chưa bao giờ hết “hot”…

Cả nhóm hầu hết đều đã có người yêu, và đều đã làm… chuyện ấy, vì vậy, việc kể chuyện hai đứa “ấy” với nhau là không thể bỏ qua, nào là những giây phút hạnh phúc khi “chuyện ấy” kết thúc hoàn hảo, theo đúng ý cả hai, nào là chuyện hai đứa không hợp nhau, hay cùng nhau “thăng hoa” như thế nào và lần nào kết thúc cũng là: “tạm thời thế đã nhé, lần sau buôn tiếp!!!”. Lúc đầu, mình chỉ lắng nghe và cười trừ mà không suy nghĩ gì, nhưng dần dần, càng nghe nhiều mình càng cảm thấy khó chịu, một cảm giác không thoải mái cứ len lỏi quanh mình, đặc biệt là ở “chỗ ấy”.

Và mình bắt đầu hình thành suy nghĩ, chúng nó có người yêu bên cạnh, còn mình, người yêu thì xa lắc lơ, một năm gặp nhau được mấy lần ít ỏi, thấy sao mà nản quá, rồi mình lại bắt đầu nghĩ đến chuyện ấy, phải làm thế nào khi người yêu không có bên cạnh, mà nhu cầu thì ngày một… “bức thiết”.

Mình cũng bắt đầu nghĩ đến việc xem những bộ phim cấp 3, phim “đen”. Lúc đầu thỉnh thoảng mới dám xem vì xấu hổ, nhưng dần dần mình “ngấu nghiến” nó nhiều hơn, như một thứ thức ăn không thể thiếu vậy, thấy bị kích thích, ham muốn chuyện ấy hơn bao giờ hết, trong khi người yêu thì ở tít phương trời xa.





Không có giải pháp nào khác cho mình ngoài việc… tự làm “chuyện ấy”, và mình đã quyết định… thử, mình bắt đầu tìm tòi xem con gái mà thủ dâm thì sẽ như thế nào, có khó không, cảm giác sẽ ra sao, ảnh hưởng gì…

Mình mất một thời gian để suy nghĩ xem có quyết định thủ dâm hay không, tự thấy “chuyện ấy” thật kinh khủng, tại sao trước kia không nghĩ gì mà bây giờ mình lại trở nên như thế. Nhưng dần dần, những suy nghĩ ấy không thắng được “nhu cầu” bản thân!!!



Chuyện thủ dâm của một đứa con gái là mình diễn ra trong sự lo lắng, xấu hổ, và căng thẳng tột độ. Mình làm “chuyện ấy” trong bóng tối, khi tất cả mọi người đã đi ngủ.

Nó ra rất nhiều, mình bị kích thích thực sự và mình thấy thoải mái…

Những ngày sau đấy mình làm liên tiếp, mình không hề nghĩ nó lại dễ dàng như thế, và hình như mình đã… lên đỉnh theo một cách nào đó…



Mọi chuyện được giấu kín, có thể xem là an toàn cho đến một ngày mình đi du lịch cùng nhóm bạn trong lớp. Tối hôm đấy, người yêu gọi điện và nói những lời rất tình cảm, đúng lúc chút men bia sẵn có trong người đang ngấm dần, “chuyện ấy” lại dâng trào trong mình.

Không cưỡng lại được, mình đã chạy vội vào nhà vệ sinh, không buồn khóa trái cửa vì lúc ấy mình đang mệt lả đi vì men bia.

Đúng lúc đang cảm xúc dâng trào, thì… rầm, cửa mở toang…

Con bạn lù lù trước mặt miệng còn hét dở câu: “Mày ơi, tao buồn…”

Nó đang buồn đi vệ sinh gấp, vậy mà khi chứng kiến những gì đang xảy ra trước mắt nó, nó chắc chắn đã bị choáng váng, thực sự choáng váng, nhìn mặt nó mình biết được điều đó.

Nó bàng hoàng, không nói được câu nào, vội vàng chạy ra, đóng sầm cửa lại, chỉ còn mình trơ trọi, ngơ ngác trong nhà vệ sinh.

Mình như sực tỉnh sau cơn trúng độc, xấu hổ kèm theo nỗi sợ hãi tột cùng, rồi nó sẽ loan tin này đến hết mọi người, ngày kinh hoàng!

Một đứa con gái 20 tuổi thủ dâm và bị phát hiện.

Xóa ký ức tình xưa

Thời gian trôi qua đã lâu, nhưng bạn vẫn còn tình cảm với người xưa rất nhiều…Với bạn, đó là những kỉ niệm không thể nào quên được. Phải làm sao để tâm trạng nhẹ nhõm hơn?

Ảnh minh họa
Can đảm nhìn lại
Bạn không quên là do bạn hay chối bỏ sự thật, không dám nhìn thẳng rằng cả hai đã chia tay rồi. Việc này khiến bạn luôn chìm đắm vào quá khứ đẹp, rồi sau đó so sánh với thực tại phũ phàng, rồi đau lòng. Bạn còn vương vấn những kỉ niệm rất nhiều. Trong trường hợp này, càng cố quên thì bạn lại càng bị tác động và khơi gợi. Trước đó bạn hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ cô đơn và lạc lõng bấy nhiêu.
Vì vậy, thay vì cố quên, hãy thường xuyên ngẫm lại. Không những thế, hãy nhờ bạn bè giúp cho bạn nhớ, và bạn cũng hãy nhắc lại với một tâm trạng nhẹ nhàng nhất. Chẳng hạn như: “Hồi trước mình và X hay đi uống nước ở quán cà phê đó…”, “Người ấy thường giúp mình những việc này…”
Việc nhắc lại với tần suất dày đặc sẽ khiến bạn không “cường điệu” quá khứ và tự huyễn hoặc bản thân theo chiều hướng u buồn. Rồi bạn sẽ thấy, “nhắc lại rồi cũng rất bình thường, có gì đâu!”
Không nên cố làm mình bận rộn
Càng làm bản thân bận rộn, bạn sẽ lại càng mệt mỏi và nghĩ nhiều hơn. Cuộc sống của bạn bị xáo trộn bởi chính bạn, và rồi chính bạn tự thay đổi bản thân mình theo hướng tiêu cực.
Đừng từ bỏ những thói quen trước đó. Vẫn giữ nguyên cuộc sống như trước kia có người ấy. Không nên cố gắng tìm kiếm bạn bè thật nhiều vì điều đó chỉ càng khiến bạn làm phép so sánh: “Bạn bè nhiều nhưng chẳng ai hiểu mình như…người ấy, chẳng ai có thể thay thế được người ấy”
Bạn đang làm mình tệ hại hơn đấy. Tốt nhất, nên chia sẻ với duy nhất một người mà bạn tin tưởng. Đồng thời, hãy làm những việc trước kia bạn có ý định thực hiện nhưng còn dang dở vì chưa có thời gian.
Đối diện trực tiếp với người ấy
Càng né tránh người ấy, bạn càng vẽ ra những điều không thật và chìm đắm vào đó. Thật ra, những gì bạn nghĩ chỉ là những xúc cảm tưởng tượng. Bạn nhớ về người đó trong quá khứ, rồi cảm thấy ở hiện tại, người đó không như xưa, rồi thất vọng. Thật ra, người ấy vẫn không thay đổi, chỉ là do cách nhìn nhận của bạn đã khác đi.
Tất nhiên, không thể đối diện trực tiếp ngay được, vì bạn không thể chấp nhận thực tại rằng người ấy đã hết tình cảm với mình.
Chia tay là điều không ai muốn. Bạn hãy tin rằng người đó cũng mang tâm trạng như bạn, cũng còn tình cảm, cũng lưu luyến, vấn vương. Có điều hai người không còn hợp nhau, không đi chung trên một con đường nữa. Do đó, hãy đối diện như một người bạn bình thường. Không gặp mặt, bạn đau buồn là thế, nhưng khi đối diện trực tiếp, bạn sẽ không đau như mình hình dung đâu.
Tìm một người bạn khác giới
Vừa chia tay không lâu, tất nhiên bạn chưa đủ can đảm để bắt đầu một mối quan hệ khác, nhưng việc tìm một người bạn khác giới để cùng sẻ chia, tâm sự là điều nên làm. Bạn sẽ không cảm thấy cô đơn, lạc lõng hay tủi thân. Vì cảm giác được quan tâm, chăm sóc, được lắng nghe… sẽ gần giống cảm giác xưa kia của bạn.
Bạn chưa quên được người cũ, nên bạn sẽ hay so sánh, hoặc bị cảm xúc đánh lừa. Rất có thể bạn ngỡ rằng mình thích người bạn khác giới đó, hay bạn đã quên hẳn người xưa. Không nên quyết định vội, vì ở giai đoạn này bạn rất dễ vấp phải sai lầm trong tình cảm lần nữa.
Việc có một người bạn khác giới sẽ khiến nỗi nhớ trong bạn vơi dần, và đến một lúc nào đó, khi đã quen với sự hiện diện của người mới, thì hình ảnh của người cũ cũng phai nhạt đi.
Khi cả hai còn tình cảm, hãy theo tiếng gọi con tim…
Nếu người ấy có ý định quay lại và bạn cũng chưa quên được, hãy nương theo cảm xúc và cho nhau một cơ hội. Đừng nghĩ quá xa vời về tương lai, bởi không ai nói trước được điều gì. Cũng đừng bị tác động bởi những người xung quanh, điều đó sẽ càng khiến bạn rối trí.
Khi bạn không quên được, thì việc tránh xa người đó sẽ càng làm bạn mệt mỏi. Cho nhau một cơ hội, bạn sẽ cảm thấy thanh thản hơn. Sống cho hiện tại trước, và cố gắng xây dựng tình cảm lại từ đầu. Hạnh phúc sẽ đến với hai bạn nếu biết cách nắm giữ.
Theo Mực Tím Online

Người yêu không dám hứa sẽ yêu tôi lâu dài

Mỗi lần tôi trêu đùa hỏi anh ấy “Anh sẽ luôn yêu em chứ?”, anh đều nói “Anh không nói trước được điều gì đâu”…

Chúng tôi yêu nhau từ thuở học trò, đến bây giờ đã là năm cuối đại học. Mỗi lần tôi trêu đùa hỏi anh ấy “Anh sẽ luôn yêu em chứ?”, anh đều nói “Anh không nói trước được điều gì đâu”… Vì anh thiếu tự tin hay vì sống quá thực tế?
Ban đầu, tôi buồn và giận ghê gớm khi nghe câu nói ấy, nhưng dần dần, tôi không còn phản ứng mạnh mẽ như lúc đầu nữa. Anh nói, vì cuộc đời có quá nhiều thứ khó lường, nên không muốn là một người hứa suông. Nhưng thời gian chúng tôi yêu nhau đã dài, chỉ hết năm nay là chúng tôi ra trường, bắt đầu cuộc sống tự lập…. Vậy mà cho đến hôm nay, trong không khí ấm áp của Giáng sinh, tôi hỏi, và vẫn nhận được câu trả lời đó…
Tôi về phòng và nước mắt ứa ra. Chẳng lẽ tôi không tạo cho người yêu tôi cảm giác bình yên mỗi khi ở cạnh, không khiến anh muốn hi sinh vì mình, không phải là người mà anh sẽ nghĩ đến nếu mơ tới một mái ấm?…Hay anh không đủ tự tin để dám chắc về độ chung thủy của mình.
Chúng tôi ở gần nhà nhau, học với nhau từ thuở nhỏ, thậm chí đã là bạn thân bao nhiêu năm mới đến tình yêu. Qua chừng ấy thời gian, anh vẫn tỏ ra thận trọng với tình yêu của mình sao? Chỉ một lời khẳng định thôi, cũng không dám chắc sao.
Cảm giác như mình chỉ là bến đỗ hờ cho người ta làm tôi như muốn khóc òa lên. Anh khiến tôi nghĩ, anh yêu tôi chỉ là tạm bợ, là thích thì yêu, còn tương lai, anh không muốn người cùng anh đi hết quãng đời là tôi…
Người yêu tôi là người thực tế, hơn ai hết tôi hiểu rõ điều đó. Nhưng càng ngày, tình yêu của chúng tôi càng bị cái thực tế của anh làm mờ đi những phút giây lãng mạn. Có hay chăng, vì quá thực tế, nên anh chắc một điều, anh không hứa trước, vì chắc chắn trong tương lai anh sẽ thất hứa…
Khi bình thường anh vẫn quan tâm tới tôi, nhưng là quan tâm thực tế, như ăn, như ngủ, như đi lại. Còn những dịp lễ tết, dường như anh tặng tôi theo trách nhiệm, vì thực tế là người yêu PHẢI tặng quà nhau mỗi dịp như vậy. Tôi vẫn cảm giác được tình yêu của anh khi ở cạnh anh, nhưng những cái anh biểu hiện ra, làm tôi càng chắc chắn cho những phỏng đoán của mình anh. Phải chăng tôi chỉ là một bến đỗ hờ? Tôi nên làm gì khi cứ muốn góp ý là anh không lưu tâm, chưa bao giờ Noel mà tôi thấy lạnh như vậy, hãy cho tôi một lời khuyên… Tôi phải làm gì?
Theo aFamily

Em sẽ đi tìm một tình yêu riêng

Em sẽ đi tìm một tình yêu riêng

Hai đứa quen bên nhau gần ba năm. Trong ba năm đó, không dưới 10 lần nó bắt anh đưa ra sự lựa chọn, và anh luôn chọn nó.
Em sẽ đi tìm một tình yêu riêng...
Ảnh minh họa
Nó và anh quen biết nhau được 5 tháng thì anh ngỏ lời yêu. Tình yêu đến với hai đứa thật dịu dàng. Từ những cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng vội vã, những nụ hôn lén lút sợ bị mọi người trêu chọc, từ những chia sẻ trong cuộc sống hàng ngày...
Anh là chàng thư sinh đẹp trai, có duyên ăn nói, và rất đa tình. Còn nó, một cô gái quê hiền lành nhút nhát đang bỡ ngỡ bước chân vào đời. Tình yêu nơi xóm trọ, nơi nó từng cho là nhỏ bé ngột ngạt thì giờ đây đã thật sự trở thành thiên đường. Bởi ở đó có nó và anh, hai người đang yêu. Có đôi lần anh nói, tối nay anh đi uống cafe với C. hay với H., để thăm dò ý nó. Nó biết đó là tên những cô gái đang "tấn công" anh, nhưng nó không ghen, vì nó tin anh. Anh vui vì điều đó.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, thời gian anh về nghỉ hè, xa nhà trọ, xa nó, thỉnh thoảng anh có lên thăm, song linh cảm của một người con gái mách cho nó biết anh có gì đó thay đổi. Nó đã hỏi thẳng anh khi kì nghỉ hè kết thúc, anh lên học lại, và anh thừa nhận anh có thêm một người con gái khác, nhưng anh hứa sẽ chia tay để quay về bên nó. Quá yêu anh, nó châp nhận bỏ qua, mặc dù lòng tin vào anh không còn nữa. Có lẽ vì thế mà hai đứa liên tục cãi vã. Anh đi học về trễ hoặc ra ngoài với bạn bè mà không cho nó theo, nó sẽ sống hoài trong nghi ngờ.
Cuộc sống nặng nề, anh tiếp tục tìm vui bên những mối tình chóng vánh khác. Cũng có những người anh nói yêu nhiều hơn yêu nó, nhưng khi anh nói chia tay nó, nhìn nó khóc anh không đành lòng, lại quay lại. Cứ như vậy, hai đứa quen bên nhau gần ba năm. Trong ba năm đó, không dưới 10 lần nó bắt anh đưa ra sự lựa chọn, và anh luôn chọn nó. Chỉ đến ngày hôm nay anh mới khác. Anh nói không thể tiêp tục bên nó, vì anh đã có không gian và tình cảm riêng.
Nó đau, đau đến nghẹn thở, vì chút tự trọng còn lại nó bắt anh thề độc, từ nay dù nghe tin nó xảy ra chuyện gì anh cũng không được chạy đến bên nó, hãy để nó được quên anh. Anh không chịu hứa, nó đã cố dùng những lời lẽ xấu xa nhất để nói về anh và cả về nó nữa, để anh giận nó, để anh thề.
Anh đã làm điều nó muốn, mà sao tim nó lại đau đến như vậy, nó tìm gặp người bạn gái mới của anh - một cô bé rất teen, chứ đâu như nó, thậm chí còn già hơn anh 1 tuổi. Nó tính nói hết với cô bé về tính đa tình của anh, nói những gì anh đã lừa dối cô bé trong thời gian qua, nhưng khi gặp rồi, nó không đủ can đảm, nó sợ nó nói sự thật thì anh sẽ hận nó. Nó lại nói dối rằng anh là người tốt, rất thương cô bé, và nó yêu anh chỉ là đơn phương thôi...
Về nhà rồi, nó còn chưa hiểu tại sao nó lại nói như vậy. Lên kiểm tra mail thấy tin nhắn của anh, anh nói, em hãy tìm cho mình một tình yêu của riêng em, mãi mãi thuộc về em, điều mà em không thể tìm được bên anh, chúc em hạnh phúc. Nó tắt máy mà không reply, thấy lòng thanh thản lạ.
Bumxinh

Chỉ mình tớ ở cuối con đường

Chỉ mình tớ ở cuối con đường

Ấy à, tớ đã quá đau khổ rồi. Tất cả hi vọng và dũng khí của tớ đều bị ấy đánh xẹp hết rồi. Tớ không còn gì vịn vào để đi tiếp trên con đường tiến về phía ấy nữa.
Chỉ mình tớ ở cuối con đường
Ảnh minh họa
Mà có khi con đường ấy là một ngõ cụt hay nó còn chưa tồn tại. Chỉ là một khoảng không gian nhỏ tớ tự tạo ra và bước vào.
Ấy à, tớ đã từng hi vọng. Hi vọng ấy có thể cười với tớ. Một nụ cười dành cho người-con-gái-đặc-biệt chứ không phải nụ cười nhợt nhạt xã giao, đùa giỡn giữa tớ và ấy. Hi vọng nhiều nữa. Nhưng những hi vọng của tớ nhỏ nhoi, le lói như ánh nến yếu ớt trước cơn gió lạ. Và ấy là con gió kì lạ và khó nắm bắt đó. Ấy thích chơi trò thắp nến rồi lại thổi tắt.
Ấy à, tớ đang rất đau. Tớ phải bước đi bằng đôi chân trần của chính mình trên con đường đầy gai nhọn - những gì tớ nhận được từ ấy. Từng bước của tớ là từng lần thân xác tớ nhận lấy đau nhói vì những chiếc gai nhọn hoắt kia. Nhưng tớ vẫn bước đi. Vẫn giữ niềm tin, niềm tin rằng tớ sẽ gặp ấy. Không xa đâu, chỉ ở cuối con đường này thôi.
Thế rồi càng đi, tớ càng nhận ra một nỗi sợ hãi mơ hồ. Tớ sợ, sợ lắm. Tớ ước gì lúc đó có một bàn tay đưa về phía tớ, tớ ước gì tớ có thể nhìn thấy ấy, dù chỉ thoáng qua đôi chút, thế là đủ. Nhưng ấy à, tớ không nhận được gì cả!
Ấy à, tớ bị lệ thuộc! Lệ thuộc hẳn vào ấy. Bất kì hành động, suy nghĩ hay bất kì thứ gì của tớ đều không còn do tớ quyết định nữa. Tớ bất lực khi trái tim và bộ não của tớ luôn hướng về phía ấy. Ấy không biết đâu! Tớ hay nhìn ấy lắm, từ mọi góc độ và mỉm cười khi ấy không phát hiện. Có đôi khi ánh mắt ấy và tớ giao nhau, tớ bất ngờ, tớ lúng túng, người tớ nóng ran, tớ quay mặt đi. Nhưng chỉ mấy giây sau tớ nhìn lại, tớ phát hiện ra một điều. Ấy không hề nhìn tớ, ấy chỉ nhìn vào một khoảng không nào đó hoặc... đang nhìn cô ấy.
Tớ thề là tớ đã rất giận cô ấy, giận rất nhiều. Giận vì sao ấy thích cô ấy (nếu đây là sự thật. Tớ vẫn nghi ngờ), hận vì sao cô ấy lại ngồi cùng hướng với tớ để tớ lầm tưởng. Nhưng cô ấy không có lỗi! Nếu có thì cũng là từ tớ mà ra. Cô ấy vô tội. Lần này trên con đường chông gai kia, một cơn mưa lạnh lẽo kéo đến. Đột ngột. Tàn nhẫn. Tớ gục ngã, cơ thể tớ bị hàng trăm gai nhọn xuyên qua. Tớ nằm đó, tớ đã không còn sức để đứng dậy, mưa vẫn rơi. Lạnh lẽo và đau đớn. Tớ thất bại. Tớ quá mệt mỏi!
Tớ đã chịu đựng quá đủ rồi! Tại sao tớ cứ ôm cái bó gai ấy vào người rồi lại khóc vì đau? Tại sao tớ lại bước đi khi tớ có thể dừng lại? Câu trả lời đơn giản: vì tớ là tớ và ấy là ấy.
Tớ tự trách mình tại sao quá ngu ngốc! Tớ trách mình tại sao quá ngây thơ! Tớ tự trách mình sao lại chọn con đường này! Tớ tự trách mình sao lại không thể quên được ấy! Tớ tự trách minh... tại sao tớ lại là tớ.
Ấy à, tớ từ bỏ! Tớ cũng băn khoăn trong khi đã bao lần tự nói vậy nhưng tớ vẫn chưa làm được. Tớ sợ một hôm nào đó khi đang đứng trước ấy, tớ không thể kìm chế mình rồi lại bật khóc. Tớ sợ một hôm nào đó, khi gian phòng chỉ còn tớ và bóng đêm, khi cô đơn ùa về, tớ lại khóc. Tệ thật, tại sao tớ lại yếu đuối thế này?
Tớ hận mình sao không khóc khi có thể. Tớ hận mình sao không giận khi có thể. Tớ hận mình sao không cười khi có thể. Để bây giờ, đã quá trễ. Tớ sẽ tự đúng lên! Sẽ tự bước đi trên con đường có thể đầy hoa hồng cũng có thể đầy gai nhọn. Nhưng con đường ấy không có tên ấy.
Đã có bao giờ ấy nghĩ về tớ chưa? Đã bao giờ ấy nhìn tớ bằng ánh mắt chỉ-dành-cho-người-con-gái-đặc-biệt chưa? Đã bao giờ ấy buồn (dù chỉ một tí thôi) vì tớ chưa? Chưa chứ gì! Tớ hiểu. Vì tớ không hề nằm ở một góc nhỏ tim ấy - dù góc nhỏ đó dành cho một người bạn. Tớ tự hỏi sao ấy tàn nhẫn thế.
Và ở cuối con đường chông gai. Chỉ có tớ cùng vết thương này và bước tường lạnh lẽo. Chỉ tớ, chỉ có một mình tớ thôi! Con đường này vốn dĩ đâu có ấy. Chỉ tại tớ quá ngu muội, dù biết là con đường này không hề có ấy nhưng vẫn bước vào. Vết thương này có lẽ sẽ không lành lại mà chỉ dịu đi theo lớp lọc của thời gian nhưng tình cảm tớ dành cho ấy sẽ ngủ yên. Mãi mãi.
Một ngày khô hanh cuối tháng 12
Tớ sẽ ổn thôi mà! Là thực-sự-ổn chứ không phải cố-gắng-ổn như trước đây
Tớ sẽ vẫn cô đơn nhưng không phải vì ấy.
ShinJan
Theo Blog

Bối rối vì dậy thì muộn

Tuổi dậy thì mà không thấy mộng tinh hay nguyệt san xuất hiện, các XX và XY sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? 
1001 cảm xúc
Đã 16 tuổi, trong khi các bạn cùng trang lứa đã bị cô nàng nguyệt san “quấy rầy” từ lâu nhưng Hồng vẫn “chẳng thấy gì”. Chẳng những vậy, vùng “đồi núi” của Hồng cũng vẫn phẳng lỳ trước sau như một. Ngày trước, khi bị bạn bè trêu là “cá rô đực”, cô bạn cũng tỏ ra khó chịu lắm. Khi nghe nói mát xa có thể làm cho ngực lớn hơn, ngày ngày Hồng chăm chỉ xoa bóp cho nó để mong cải thiện được kích thước. Song sau một thời gian dài, mọi thữ vẫn y nguyên. Không chỉ dừng lại ở đó, để “tóm cổ” nàng nguyệt san, cô bạn này còn mua rất nhiều cao ích mẫu về uống, kết quả là càng làm hệ nội tiết rối loạn hơn.
Cũng là một nạn nhân dậy thì muộn, nhưng khi nghe một vài người bạn than phiền về những chiếc áo chip đầy rắc rối hay những ngày nguyệt san vô cùng khó chịu, Hạnh lại thấy hài lòng về tình trạng của mình. Với suy nghĩ: “Sau này khi đã trưởng thành hơn, biết đủ kĩ năng hơn thì nguyệt san đến cũng được, còn hơn bây giờ, mới tí tuổi đầu, mình khỏi phải khổ sở vì nó. Hơn nữa sức khỏe mình bây giờ vẫn ổn, chiều cao cũng tương đối, nên chắc chẳng có chuyện gì xảy ra”. Hạnh cũng gạt bỏ suy nghĩ đi khám phụ khoa xem có gì bất thường xảy ra với mình không?
Tương tự như Hồng, như Hạnh, tuổi dậy thì dường như cũng “bỏ bom” Mạnh. 14 tuổi nhưng vùng nách và cơ quan sinh dục của Mạnh vẫn “vườn không nhà trống”. Hơn nữa, khi các bạn cùng lớp thi nhau kể chuyện mộng tinh, anh chàng này vẫn chẳng biết đó là gì. Tuy nhiên, không bàng quan với tình trạng bản thân, anh bạn này đã vội vàng đến khám bác sĩ và nhận được kết luận: dậy thì muộn. Nguyên nhân ban đầu được xác định, có thể là do chế độ tập luyện quá khắt khe đã ảnh hưởng đến nội tiết (hiện Mạnh đang là vận động viên múa ba-lê của tỉnh nhà).
Có rất nhiều nguyên nhân khiến dậy thì muộn
Vẫn nên cảnh giác với dậy thì muộn
Nếu dậy thì sớm có thể gây tâm lý hoang mang, lo lắng vì không biết phải xử sự ra sao cho những cô bé, cậu bé còn quá nhỏ, thì dậy thì muộn lại tạo hiệu ứng ngược lại. Nó khiến các teengirl, teenboy tự ti khi thấy mình không bằng bạn bằng bè. Theo Tư vấn viên Quỳnh Hương của Tâm sự bạn trẻ, những trường hợp lạc quan như Hạnh vẫn có nhiều trong cuộc sống, song cũng có người chỉ dùng nó để có được chiến thắng tinh thần. Điều này có nghĩa có thể Hạnh cũng nhận ra sự “thua kém” của mình, song vì không biết làm cách nào để cải thiện tình hình, bạn đành tự an ủi bản thân là: “Có cũng được, không có càng tốt để đỡ bị “làm phiền” ”.
Vẫn theo tư vấn viên Quỳnh Hương, thông thường, độ tuổi dậy thì là từ 9 đến 13, do vậy, nếu sau độ tuổi này mà cơ thể vẫn chẳng có sự đổi khác như: lông mọc nhiều hơn ở cơ quan sinh dục, ngực bắt đầu phát triển, mộng tinh (đối với nam) hay nguyệt san (đối với nữ),... rất có thể bạn đã bị dậy thì muộn. Trong trường hợp này, việc đầu tiên bạn cần xem lại chế độ dinh dưỡng của mình, cần xem liệu có phải do bạn ăn uống thiếu chất mà cơ thể không thể phát triển được hay không. Thứ hai, với những người như Mạnh, nguyên nhân dậy thì muộn còn có thể do chế độ luyện tập với cường độ mạnh và liên tục, nên nếu đang là tín đồ của một môn thể thao nào đó, bạn cần điều chỉnh lại việc rèn luyện của mình. Ngoài hai lý do này, dậy thì muộn cũng bị tác động bởi yếu tố di truyền. Bởi thế, nếu bố mẹ bạn cũng từng bị bạn bè trêu chọc về vấn đề này, đương nhiên bạn cũng có thể cùng chung số phận đó.
Nếu dậy thì sớm có thể là nguyên nhân gây ung thư vú, ung thư dạ con, buồng trứng..., dậy thì muộn lại gần như là vô hại. Chỉ cần ăn uống, luyện tập hợp lý, dậy thì sẽ bắt đầu xuất hiện. Tất nhiên, để điều này diễn ra bình thường, điều quan trọng nhất là bạn cần tránh xa những lo lắng, bởi càng lo lắng, dậy thì càng khó ghé thăm. Bạn nên tâm sự vấn đề của mình với một người nào đó đáng tin cậy để nhận được những chia sẻ, đồng cảm, để không còn những tự ti, mặc cảm.
Thông thường, dậy thì muộn không ảnh hưởng tới khả năng sinh sản sau này của teengirl hay teenboy. Nhưng nếu nó là dấu hiệu cảnh báo rối loạn hoạt động vùng dưới đồi, tuyến yên hoặc buồng trứng hay dị tật buồng trứng thì ngược lại. Tất cả những hiện tượng này nếu không được điều trị dứt điểm, kịp thời nó sẽ khiến cơ hội làm cha, làm mẹ của các XX, XY bị hạn chế. Do vậy, để có thể chắc chắn hơn về những vấn đề mình đang gặp phải, đến gặp bác sĩ chính là lựa chọn khôn ngoan nhất của bạn! Đừng “tự xử” ở nhà, có khi bạn sẽ biến “lợn lành thành lợn què” đấy nhé.
Hiếu Anh

Hôn nhân đồng giới: Trái tự nhiên hay hiểu biết về tự nhiên quá ít?

Khi nói rằng đồng tính là một điều trái tự nhiên, đã ai dám chắc rằng kiến thức về tự nhiên của mình đã đủ phong phú để bao trùm mọi hiện tượng? Bởi lẽ nếu đủ tinh tường, đủ hiểu biết thì chắc chắn ai cũng biết rằng xu hướng tình dục đồng tính đã tồn tại hàng ngàn năm nay như một điều hiển nhiên không thể khác được.


Tại sao những người đầy hiểu biết vẫn cứ khẳng định nó là điều trái tự nhiên trong khi khoa học đã chứng minh 
nó là điều rất đỗi bình thường của cuộc sống?

Trái luật hay luật không phù hợp thực tế?

Không thuộc hàng “sao”, thế nhưng đám cưới đơn giản của hai bạn trẻ ở Hà Nội vừa qua đã khiến báo chí tốn vô vàn giấy mực. Chẳng những vậy, nó còn tạo ra những làn sóng trái chiều, những tranh luận dữ dội giữa các cư dân mạng, thậm chí là các chuyên gia trong lĩnh vực pháp luật, xã hội. Rõ ràng, nếu xét theo khoản 5, Điều 10, Luật hôn nhân và gia đình năm 2000 thì pháp luật Việt Nam cấm kết hôn giữa những người cùng giới tính. Và như vậy, đám cưới này dù được cả gia đình hai bên ủng hộ, dù xuất phát từ tình yêu chân thành của “cô dâu”, “chú rể”, nó vẫn là hành động vi phạm pháp luật. Có lẽ, chính vì vậy mà khi những tấm hình đầu tiên về đám cưới này được hé lộ trên mạng, chủ nhân của chúng đã không nhận được nhiều lời chúc phúc.

Có một thực tế là: luật làm ra là để đảm bảo quyền lợi hợp pháp của cá nhân hay tổ chức nào đó không bị xâm phạm, vậy thì trong trường hợp này, đám cưới của đôi bạn trẻ đồng tính kia đã xâm hại đến quyền lợi của ai? Rõ ràng chẳng ai bị thiệt thòi hay mất mát gì khi những đám cưới như thế diễn ra, thế nên nếu không được xã hội chấp nhận, nếu nói rằng đó là vi phạm pháp luật thì vô lý quá. Và như thế, khi quyền lợi chính đáng của những người đồng tính bị bỏ qua, luật pháp của chúng ta đã không phù hợp với sự phát triển của thực tế bởi nó đã không đảm bảo được lợi ích cho tất cả mọi người

Trái tự nhiên hay hiểu biết về tự nhiên quá ít?

Khi nhận xét về đám cưới “gây chú ý” này, nhiều người đã khẳng định đó là điều trái tự nhiên, và đương nhiên đấy chính là cơ sở để họ đưa ra những ý kiến chỉ trích, phản pháo. Thế nhưng, khi nói rằng đồng tính là một điều trái tự nhiên, đã ai dám chắc rằng kiến thức về tự nhiên của mình đã đủ phong phú để bao trùm mọi hiện tượng? Bởi lẽ nếu đủ tinh tường, đủ hiểu biết thì chắc chắn ai cũng biết rằng xu hướng tình dục đồng tính đã tồn tại hàng ngàn năm nay như một điều hiển nhiên không thể khác được.

Ngày trước, khi chưa chứng minh được sự tồn tại “tất, lẽ, dĩ, ngẫu” của xu hướng tình dục đồng giới, các nhà khoa học đã xếp nó vào danh sách những bệnh tâm thần. Và khi ấy đa phần mọi người nhầm lẫn là điều dễ hiểu. Thế nhưng giờ đây, đã hơn 10 năm trôi qua kể từ ngày xu hướng tình dục ấy được “minh oan”, tại sao chúng ta vẫn dùng quá khứ lầm lẫn, lạc hậu để kết tội nó? Tại sao những người đầy hiểu biết vẫn cứ khẳng định nó là điều trái tự nhiên trong khi khoa học đã chứng minh nó là điều rất đỗi bình thường của cuộc sống? Đồng tính rõ ràng không phải là sự học đòi, sự a dua, đó là xu hướng sẵn có trong mỗi con người mà chẳng ai có thể lựa chọn được.

Đám cưới đồng tính - sự tiến bộ trong tư duy

Mặc dù còn rất nhiều người lên tiếng chỉ trích những đám cưới như thế này, thế nhưng sự xuất hiện của nó đã chứng tỏ: ít nhiều nó đã được thừa nhận. Bố mẹ - bậc sinh thành ra những người đồng tính vốn được coi là người khó có thể chấp nhận sự thật này nhất vẫn mở lòng chúc phúc cho hai con. Và họ - những “cô dâu” “chú rể” cùng giới tưởng như sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để đối mặt với dư luận cũng đã sẵn sàng công khai ảnh cưới và những phút giây hạnh phúc của mình. Tất cả những điều này cho thấy rõ ràng với nhiều người tình dục đồng giới là một điều bình thường và hiển nhiên là phải có trong cuộc sống này.

Một đám cưới hạnh phúc của hai bạn gái 19 tuổi có thể là kết quả của quá trình đấu tranh tư tưởng đầy gian khổ, thế nhưng cuối cùng chân lý cũng đã chiến thắng. Bởi thế, nếu bạn - một người bảo thủ với tư tưởng: đồng tính là dị hợm, là quái chiêu, hãy coi đám cưới này như một cột mốc để thay đổi tư tưởng của mình. Rõ ràng không phải những gì khác biệt với số đông đều là lệch lạc, đều đáng lên án.

0 nhận xét:

Post a Comment

http://chem-gio.blogspot.com/. Powered by Blogger.

Free Games Online :

cool games
car games